TÌNH CỐ NHÂN
phan 6
- Vì chúng hiểu rằng ánh sáng của chúng mangnhững ý nghĩa quan trọng, có thể là soi đường cho những người đi lạc, mang thanh bình đến cho những tâm hồn bị tổn thương... và vì thế... – Anh dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt u buồn của Nghê Thường – Cô cũng đừng bao giờ để ánh sáng của mình tắt đi, bởi cô cũng là một ngôi sao quan trọng trong lòng rất nhiều người. Hãy dùng ánh sáng của mình để soi sáng và sưởi ấm trái tim cho những người cô yêu thương.
Nghê Thường nhìn Tiểu Nô cảm kích. Cô cườithoảng:
- Anh lạc quan quá nhỉ?
- Đúng vậy, trước đây, có cô bé đã dạy tôi phảilạc quan – Anh nhìn Nghê Thường đầy ý nghĩa – Tôi luôn tâm niệm trong đầu 2 câu "rồi sẽ qua" và "luôn mỉm cười" – Nói rồi anh nhe răng ra, cố làm trò khiến cô phải cười phá lên.
- Nhưng mà... cái gương mặt lạnh lùng của anh...– Nghê Thường pha trò – chẳng hợp với kiểu cười ấy chút nào đâu!
Cả hai cùng cười vui vẻ. Bầu trời đêm lấp lánhnhững vì sao. Xa xa phía cuối trời, có hai ngôi sao vụt sáng rực rỡ. Tâm hồn Nghê Thường dường như đã trở về với bình lặng.
Chương 6: TRỐNG RỖNG (2)
2.
Xuânđến mang một sức sống mới cho Vỹ Hoa Sơn. Cây cối đâm chồi nảy lộc. Những đóa hoa xuân đủ màu sắc mặc sức khoe những bộ cánh dưới nắng xuân chan hòa. Bên cạnh con suối róc rách chảy, Nghê Thường và Thắng Huyễn cùng rửa lá thuốc cho Mễ Tình sư mẫu.
-Giá như lúc nào cũng được thế này thì vui quá sư huynh nhỉ? - Nụ cười hiền hòa trên môi Nghê Thường rạng rỡ.
-Phải đó! – Thắng Huyễn vui vẻ - Mà bữa nào muội chỉ cho ta mấy bài thuốc đặc biệt của Tiên Thảo Môn đi. Ta thích nối nghiệp sư phụ làm thầy lang đi cứu chữa người bệnh chứ chẳng muốn tập luyện võ công nhiều làm gì. Chẳng hiểu sao sư phụ dạo này hay hối thúc chúng ta tập Tứ Hợp chiêu gì đó quá. Trước sư phụ đâu có màng tới chuyện võ vẽ gì đâu.
-Muội cũng thích chữa bệnh hơn – Mắt nàng mơ màng, trong viễn cảnh mà Nghê Thường mơ ước, Thắng Huyễn và nàng sẽ cùng mở một cửa hiệu nho nhỏ, hành nghề chữa bệnh cho bà con xa gần. Hai người cùng nhau đi hái thuốc, cùng sống một cuộc sống đạm bạc nhưng ấm áp. Còn Ngọc Nương...
Nghĩđến đây chợt Nghê Thường chạnh lòng. Nàng và Thắng Huyễn không thể bỏ mặc Ngọc Nương được. Huống chi, đối với Thắng Huyễn, Ngọc Nương lại chiếm một vị trí rất quan trọng. Thậm chí còn quan trọng hơn nàng. Mà không, chắc Thắng Huyễn chỉ coi Ngọc Nương như Thắng Mỹ, như em gái của huynh ấy thôi. Còn nàng thì khác.
Bấtchợt một dòng nước bị té hất vào người Nghê Thường khiến nàng giật mình ngoảnh lại. Thắng Huyễn cười tinh nghịch:
-Phạt muội tội đang nói chuyện với ta thì ngơ ngẩn, không chịu chú ý nhé!
NghêThường cũng tạt nước lại về phía Thắng Huyễn:
-Huynh là đại ca mà chẳng chịu nhường muội gì hết!
-Ta mà phải nhường muội sao? Chẳng phải muội có Bảo Thoa Phi Tiên nổi tiếng còn gì? – Thắng Huyễn dùng quạt che dòng nước.
-Được, huynh thích dùng vũ khí thì muội đây cũng xin được đáp lễ.
Mộttrận cuồng phong nổi lên bởi quạt và trâm. Hai người trổ hết tài võ nghệ để thi thố, vừa vui vẻ cười nói vang khắp cả Vỹ Hoa Sơn.
Mộtlúc lâu sau, khi cả hai cùng mệt lả bởi màn thi triển võ công vừa rồi, cả Nghê Thường lẫn Thắng Huyễn ngồi trên một tảng đá lớn bằng phẳng. Nghê Thường liền đề nghị:
-Sư huynh thổi tiêu cho muội nghe đi!
ThắngHuyễn mỉm cười, chàng rút chiếc tiêu ra và đưa lên môi thổi. Nghê Thường nhẹ nhàng dựa lưng vào chàng, vừa thưởng thức tiếng tiêu du dương, vừa ngẩng lên ngắm bầu trời xuân trong lành. Tiếng tiêu khoan thai, dìu dặt.
“Khoanthai một khúc tiêu sầu
Lòng nghe nỗi nhớ về đâu đợi chờ
Hỏi chăng một mối duyên tơ
Tình còn thắm đượm ai ngờ biệt ly”
Thờigian như lắng đọng lại, mãi chẳng muốn trôi. Mây cũng ngẩn ngơ với đôi bạn trẻ, chẳng muốn bay đi. Gió cũng không hề lay động, như sợ rằng chỉ một chuyển động khẽ thôi, cũng làm cho giờ phút yên bình này tan biến.
o0o
PhongNương động.
Dạogần đây, vì mải mê tập luyện võ công với cường độ cao nên thân thể của cả 3 người đều mệt mỏi. Hàn Mặc Phong tỏ vẻ rất sốt ruột. Ông biết sức lực của mình đã yếu đi rất nhiều. Việc truyền chân khí của Hàn Mặc Quyền Phong cho Ngọc Nương trước kia đã làm công lực của ông giảm đi rõ rệt, lại thêm vết thương cũ bắt đầu có triệu chứng tái phát. Ông muốn 3 đồ đệ sớm luyện thành Tứ Hợp chiêu thì mới yên lòng.
ViệcHàn sư phụ bị thuyên giảm sức khỏe không ai trong Phong Nương động biết, kể cả Mễ Tình. Bà vẫn an tâm về sức khỏe của phu quân, chỉ lo lắng cho 3 đồ đệ. Nhất là sức khỏe của Ngọc Nương. Nàng vì miệt mài luyện tập mà đêm đêm bị mất ngủ, do đó thân thể ngày một tiều tụy. Dù uống bao nhiêu thuốc cũng không đỡ. Nhưng nàng nhất quyết không chịu ngừng luyện võ công.
ThắngHuyễn vì điều này mà đâm lo lắng. Một đêm, chàng ngẩng lên nhìn bầu trời lấp lánh những vì sao. Hơi thở mùa xuân nơi Vỹ Hoa Sơn yên ắng quá, khiến chàng thấy lòng mình trống trải đến nặng nề. Thắng Huyễn nhẹ nhàng đến bên giường Ngọc Nương. Nàng dường như đang trằn trọc, hay lạc lõng bởi một cơn ác mộng nào đó, vầng trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt trong màn đêm. Xót xa, Thắng Huyễn khẽ lay vai nàng:
-Ngọc Nhi!... Ngọc Nhi!...
NhưngNgọc Nương vẫn mê man. Nàng đang lạc tận cõi xa xăm nào đó mà không thoát ra được. Thắng Huyễn thở dài, chàng nhẹ nhàng rút tiêu ra thổi. Trong đêm thanh vắng, tiếng tiêu du dương trong vắt, ngân lên nhẹ nhàng khúc ru chứa chan ân tình.
Nhưmột phép màu, tiếng tiêu vừa cất lên, cơn mộng mị ám ảnh Ngọc Nương cũng tan biến, gương mặt nàng thanh thản, hơi thở đều đặn. Và từ đó, đêm nào Thắng Huyễn cũng ru Ngọc Nương ngủ bằng một khúc tiêu dịu dàng.
o0o
Bamùa đông nữa lặng lẽ trôi qua, ba mùa xuân nữa lặng lẽ về. Phong Nương động vẫn bình yên như thế. Chỉ có cõi lòng Hàn Mặc Phong là ngày một không yên. Gương mặt ông khắc khoải những âu lo. Thời hạn lựa chọn minh chủ mới cho võ lâm thiên hạ đã gần kề. Chắc chắn Vũ Vô Ưu sẽ không chịu khoanh tay ngồi yên. Chỉ lạ một điều rằng Vũ Ca Vô Thành dạo gần đây lại quá im lặng. Chính sự yên bình ấy khiến cho các môn phái võ lâm phải thấp thỏm, cứ như ngày lặng gió báo trước một trận cuồng phong dữ dội chuẩn bị ập đến vậy.
Quảnhiên, chỉ trong một đêm, Sa Thiên Phái bị diệt môn, không một ai sống sót. Võ lâm nhốn nháo. Hàn Mặc Phong nhận được tối thư của Thần Phiến Phái và Tiên Thảo Môn, yêu cầu đứng ra họp các vị trưởng môn phái võ lâm lại, nhất quyết điều tra ra nguyên nhân thảm sát tại Sa Thiên Phái. Giang hồ đoán chắc đến chín phần là do bàn tay của Vũ Ca Vô Thành. Nhưng không có chứng cứ nên chẳng ai dám manh động.
o0o
23năm trước.
Lựclượng của Thủy Tình Kiệt Cốc ngày một lớn mạnh. Tuy nhiên, chúng không dám làm càn vì còn sợ uy danh của Thôi gia trang. Cho tới một ngày, Vũ Ca luyện tới mức tột đỉnh công lực của Lôi Vũ Thủy. Y tới khiêu chiến với Thôi Thắng Lãnh. Họ Thôi chủ quan khinh địch, bị Vũ Ca đánh trúng một chưởng trọng thương, được Huyền Chân Bá cứu lên Bạch Nguyệt Sơn lánh nạn. Được thế, cha con Vũ Ca tung hoành ngang dọc, tự xưng là bá chủ thiên hạ, tiếp tục sự thảm sát võ lâm của Nhật Nguyệt tà giáo trước kia.
Trướctình thế nguy cấp, Thần quyền đạo sĩ, sư phụ của Hàn Mặc Phong, đã đưa ra cách khuất phục Lôi Vũ Thủy của cha con Vũ Ca. Chính là Thiên hạ đệ nhất Tứ Hợp chiêu. Tuy nhiên, vì luyện tập gấp gáp Hàn Mặc Quyền Phong, không có phương pháp đúng đắn nên các đệ tử đều bị đứt chân mạch mà chết, riêng Hàn Mặc Phong bị tẩu hỏa nhập ma, chính tay giết chết Thần quyền đạo sĩ, nhưng cũng bị ông điểm huyệt, đánh một chưởng ngã xuống vực sâu.
Khiấy, Mễ Tình là con gái một thần y, sống ẩn dật gần đó. Một lần đi hái thuốc, vô tình gặp Hàn Mặc Phong thân thể trọng thương liền ra tay cứu giúp. Hàn Mặc Phong không còn bị tẩu hỏa nhập ma nhưng công lực giảm đến chín phần. Chàng lên Bạch Nguyệt Sơn tìm tung tích Thắng Lãnh.
Nàongờ trong thời gian Mặc Phong trị thương, Vũ Ca đã tìm tới tận núi Bạch Nguyệt nhằm tiêu diệt Thắng Lãnh và Huyền Chân Bá Thần kiếm. Nhưng Vũ Ca không ngờ rằng Thần kiếm Huyền Chân Bá đã kịp truyền hết nội lực thâm hậu của mình cho Thắng Lãnh nên họ Thôi không những nhanh chóng khôi phục võ công mà còn mạnh hơn gấp bội. Lại thêm uy lực của Thần kiếm đã một nhát chặt đứt lìa cánh tay của y.
Yđiên cuồng lao vào Thắng Lãnh, dồn hết công lực tung chưởng chí mạng Lôi Vũ Thủy cuối cùng vào ngay huyệt Thượng Tinh của Thắng Lãnh khiến chàng chết đứng tại chỗ. Ngược lại, trước khi bị trúng đòn, Thắng Lãnh đã kịp dồn lực vào thanh Thần kiếm, lao thẳng vào trái tim của y. Kếtcục của cuộc giao đấu, hai bên cùngthiệt mạng.
KhiHàn Mặc Phong lên tới nơi thì đã muộn, chàng liền chạy về Thôi Gia Trang để tìm Thôi Thắng Huyễn – đứa con trai haituổi của Thắng Lãnh. Tới nơi, chàng sững người khi Thôi Gia Trang chỉ còn là một đống đổ nát, xác người chết ngổn ngang, lửa thiêu mọi nơi cháy hừng hực. Hóa ra Vũ Vô Ưu vì trả thù cha đãmang quân đến diệt sạch Thôi Gia. Mặc Phong đau đớn tìm xác Thắng Huyễn, may thay cậu bé đã được thân mẫu giấu trong mật thất nênvẫn còn sống. Hàn Mặc Phong chôn Thắng Lãnh cùng thanhThần kiếm và tất cả gia nhân của Thôi Gia Trang rồi bế Thắng Huyễn lên nhà của Mễ Tình lánh nạn.
Saukhi Thắng Lãnh chết cùng sự biến mất của Thôi Gia Trang, các môn phái võ lâm họp nhau lại, thống nhất sẽ lựa chọn minh chủ võ lâm mới vào 25 năm sau. Vũ Vô Ưu vì chưa luyện tới mức tột đỉnh của Lôi Vũ Thủy nên có phần e ngại, lại thêm y muốn danh ngôn chính thuận bước vào chính phái nên cũng đồng lòng với thời hạn 25 năm, xóa bỏ Thủy Tình Kiệt Cốc dựng lên Vũ Ca Vô Thành. Trong thời gian 25 năm này, mọi việc lớn nhỏ trong võ lâm đều do các trưởng môn phái họp bàn cùng giải quyết.
Tìnhcảm của Mễ Tình và Hàn Mặc Phong ngày càng thắm thiết. Hai năm sau Mặc Phong quyết định xin cưới Mễ Tình. Biết việc này, Vũ Vô Ưu căm phẫn quyết tìm đủ mọi cách để phá vỡ hạnh phúc hai người. Rình lúc Hàn Mặc Phong vắng nhà, Vũ Vô Ưu lẻn vào giết chết cha của Mễ Tình và bắt cóc nàng về Vũ Ca Vô Thành ép làm vợ lẽ.
Nỗihận của Hàn Mặc Phong lên tới cực điểm, nhưng vì công lực đã không còn như xưa, lại thêm sự an toàn của Thắng Huyễn, chàng đành phải ngậm đắng nuốt cay, đưa Thắng Huyễn lên Vỹ Hoa Sơn ẩn náu. Hai năm sau, Mễ Tình bị Vũ Vô Ưu đuổi khỏi Vũ Ca Vô Thành sau khi sinh hạ cho hắn một nữ nhi. Biết chuyện, Hàn Mặc Phong tìm Mễ Tình, đưa nàng về Vỹ Hoa Sơn kết nghĩa phu thê.
o0o
VũCa Vô Thành.
NayVũ Vô Ưu đã luyện thành 9 phần công lực của Lôi Vũ Thủy. Tuy chưa tới mức tột đỉnh cao siêu nhưng hắn tự tin không kẻ nào địch nổi. Ước vọng làm bá chủ thiên hạ bùng lên. Hắn phá vỡ cam kết 25 năm với các môn phái, sai người đi triệt hạ Sa Thiên Phái, Tiên Thảo Môn và Thần Phiến Phái. Chỉ cần diệt được 3 môn phái chí tôn này thôi thì Hàn Mặc Quyền Phong sẽ chỉ là một chiêu thức vô dụng và Tứ Hợp chiêu mãi mãi sẽ chỉ là truyền thuyết. Hắn rất hài lòng bởi kế hoạch của mình sắp thành hiện thực.
-Thưa Thành chủ, tiểu thư đã tới! - Vũ Hàn Tâm bẩm báo.
VũVô Ưu nhẹ hất tay ra hiệu đồng ý. Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần bước vào. Đôi mắt sắc sảo nhưng vô hồn, gương mặt không gợn chút cảm xúc, nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ. Vũ Vô Ưu nhìn cô con gái, đôi mắt nhỏ nheo lại vẻ hài lòng, khóe miệng gian xảo khẽ nhếch lên:
-Hoành Lãng!
Cạnhđó, pháp sư Hoành Lãng hiểu ý, liền lại gần thiếu nữ, đưa tay bắt mạch nàng và kiểm tra thần khí của con ngươi. Xong xuôi y nói:
-Thưa Thành chủ, mọi thứ đều rất tốt.
VũVô Ưu gật nhẹ đầu. Hắn lại gần thiếu nữ, đôi mắt gian ác nhìn xoáy vào nàng:
-Con gái ngoan của ta, hãy cùng Hàn Tâm và Băng Sa tiếp tục luyện tập Tứ Hợp chiêu đi.
Thiếunữ nhẹ gật đầu, quay lưng bước đi cùng Hàn Tâm. Dải lụa trắng lất phất bay trong gió.
Chương7: LY BIỆT
1.
Saukhi trở lại thành phố, Nghê Thường đã lấy lại sinh lực cho bản thân. Cô quyết tâm phải thật cứng rắn và mạnh mẽ, đối diện với mọi vấn đề chứ không tránh né nữa. Bởi vì như Tiểu Nô đã nói, cô quan trọng với rất nhiều người. Và bây giờ, cô phải là chỗ dựa cho Nhật Quang. Cô cảm thấy mình cần có trách nhiệm với anh. Tuy nhiên, mặc dù Nghê Thường đã tìm mọi cách liên lạc nhưng Nhật Quang vẫn bặt hơi âm tín. Điều này khiến cô rất hoang mang. Vì vậy cô quyết định tới tận nhà anh.
Ngôinhà của Nhật Quang là một căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố. Xung quanh khung cảnh rất nên thơ. Có thể thấy anh là một chàng trai lãng mạn, yêu thích thiên nhiên và sự thanh bình. Dọc lối đi vào nhà là một hàng bạch đào đang mùa thay lá. Những cành cây khô cằn khẳng khiu chĩa ra một cách tội nghiệp. Chẳng hiểu sao cõi lòng Nghê Thường bỗng dâng lên cảm giác thê lương khó tả.
Mởcửa cho Nghê Thường là một người giúp việc tầm năm mươi tuổi, bà có nét mặt hiền hậu, cam chịu. Bà kể qua cho Nghê Thường nghe tình trạng của Nhật Quang. Sau khi Thanh Nhi mất đi, Nhật Quang bỏ bê bản thân, anh không chịu ăn mà lúc nào cũng trong tình trạng say xỉn và nhốt mình trong phòng riêng. Nghe tới đây, Nghê Thường xót xa. Cô buồn còn có bà ngoại, có Tiểu Nô bên cạnh an ủi. Nhưng Nhật Quang thì cô độc. Nghe bác giúp việc nói, bố mẹ Nhật Quang mải mê kiếm tiền ở nước ngoài, chẳng bao giờ nhòm ngó tới cậu con trai ở nhà, mọi việc đều do một tay bác chăm lo. Có lẽ vì thế mà với anh, Thanh Nhi mới là nguồn vui, là ý nghĩa sống duy nhất chăng?
NghêThường lên phòng Nhật Quang. Mùi rượu nồng nặc bốc lên. Cô nhìn khắp lượt mà hoảng hốt. Nhật Quang đang nằm sóng soài trên sàn nhà, tay phai vẫn còn cầm chai rượu. Xung quanh phòng dán kín hình Nhật Quang chụp với Thanh Nhi. Đồ đạc bị ném vỡ lung tung. Nước mắt Nghê Thường trào ra, tim cô quặn thắt lại. Làm thế nào đây? Liệu bàn tay nhỏ bé của cô có đỡ được Nhật Quang dậy sau nỗi đau này không?
NghêThường nhờ bác giúp việc đỡ Nhật Quang lên giường rồi dọn dẹp phòng cho anh. Cô nhìn một lượt những tấm hình dán trên tường. Nụ cười của Nhật Quang sao mà rạng rỡ quá, ấm áp quá. Ánh mắt anh sao mà hạnh phúc đến thế, đẹp đến thế. Cả Thanh Nhi nữa, cô gái đang độ tuổi xuân thì nở rộ, nụ cười của cô đẹp tựa đóa phù dung buổi ban mai. Thế mà chỉ trong phút chốc... Nghê Thường bất chợt nhìn xuống bàn tay mình. Chỉ vì một cú đẩy tay của cô, tất cả hạnh phúc của hai người bỗng hóa thành tro bụi.
Tộilỗi của cô phải do chính cô gánh lấy. Cô sẽ mang hạnh phúc tới cho Nhật Quang, dù là cô không có tư cách đó cũng được. Nhất định cô phải vực anh dậy, phải để cho anh thấy rằng, ý nghĩa cuộc sống của anh chính là tương lai. Có như thế cõi lòng cô mới nhẹ nhàng, có như thế, Thanh Nhi mới yên lòng mà nhắm mắt.
Nghĩvậy, Nghê Thường gạt nước mắt, cô tự tay làm canh giã rượu cho Nhật Quang và những món ăn mà anh thích nhất.
Mộtlúc sau, Nhật Quang mơ màng tỉnh dậy, đầu óc anh quay cuồng, nặng trĩu, cổ họng đắng ngắt, vô cùng khó chịu. Anh ngơ ngác nhìn quanh và thảng thốt gọi:
-Thanh Nhi!... Thanh Nhi ơi!... Tiểu Thanh!... - Tiếng anh mỗi lúc một to hơn, hoảng hốt hơn.
NghêThường đang ở trong bếp, nghe vậy cô liền chạy lên, ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay anh, khẽ gọi:
-Nhật Quang!
-Tiểu Thanh! – Nhật Quang nắm chặt bàn tay Nghê Thường – Tiểu Thanh đâu?
NghêThường cắn chặt đôi môi, đau đớn nhìn anh nghẹn ngào:
-Nhật Quang, anh tỉnh dậy đi!
-Tiểu Thanh!... – Anh ngơ ngẩn, đôi mắt vô hồn – Tiểu Thanh đang gọi tôi... Tôi phải tới chỗ cô ấy...
-Nhật Quang! – Nghê Thường lay người anh, cô biết rằng anh đang mê sảng.
-Tiểu Thanh! Tiểu Thanh đâu? – Bỗng Nhật Quang chồm dậy, anh lắc vai Nghê Thường thật mạnh – Các người giấu Tiểu Thanh của tôi ở đâu?
NghêThường bị anh lắc vai rất đau, cô nói không ra lời, chỉ có dòng nước mắt lăn dài trên làn da mịn màng. Nhật Quang thấy Nghê Thường khóc, bỗng chựng lại, anh nới lỏng bàn tay, nói rời rạc:
-Tiểu Thanh!... Cô ấy đâu?... Sao cô lại khóc?
Đôimôi Nghê Thường mím chặt đến muốn tóe máu. Cô run run:
-Thanh Nhi chết rồi!
Nhưmột nhát dao đâm thẳng vào trái tim Nhật Quang. Đôi mắt anh mở to, nhìn xoáy vào Nghê Thường:
-Cô vừa nói gì?
-Thanh Nhi chết rồi! – Nghê Thường lặp lại như một cái máy, nhưng âm vực có phần cứng cỏi hơn.
NhậtQuang đẩy Nghê Thường một cái thật mạnh khiến cô mất thăng bằng ngã xuống đất. Anh nheo mắt, nhìn cô hằn học:
-Cô nói dối! Cô ghét Thanh Nhi nên muốn trù cô ấy chết chứ gì? Đừng có hòng lừa tôi!
NghêThường tức tối. Cô thật sự không ngờ Nhật Quang lại yếu đuối đến như vậy. Cô bật đứng dậy, ánh mắt cương quyết:
-Nếu anh không tin, tôi sẽ dẫn anh đến mộ của Thanh Nhi.
NhậtQuang sửng sốt. Sự hằn học biến mất. Thần sắc anh trở nên tái nhợt. Nhìn thấy vậy, Nghê Thường xót xa, cô hạ giọng:
-Nhật Quang à, anh tỉnh lại đi, Thanh Nhi đã đi rồi. Anh mà như vậy thì cô ấy làm sao yên tâm nhắm mắt cơ chứ? – Nói rồi, hàng nước mắt lại tiếp tục lăn dài. Cô lại gần anh, run rẩy cầm lấy bàn tay Nhật Quang.
Chợtanh hất mạnh tay cô ra, sẵng giọng nói:
-Cô đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!
o0o
Tòasoạn thời báo Nhật Minh Quang.
NghêThường uể oải nhìn chồng tài liệu chất cao trước mặt. Gần đây, vì lo chăm sóc cho Nhật Quang nên cô không có thời gian đảm nhận công việc phóng viên như trước. Cô xin sang bộ phận biên tập. Hàng ngày, ngoài thời gian làm việc, còn lại hầu như cô đều ở nhà Nhật Quang, túc trực bên cạnh anh.
NhậtQuang đã thôi không còn mê sảng nữa, nỗi đau trong anh tuy vẫn còn rất sâu, nhưng anh đã chấp nhận sự thật rằng Thanh Nhi ra đi vĩnh viễn, anh cũng tỉnh táo hơn, chịu ăn ngủ hơn và không còn uống rượu. Tuy nhiên, anh chẳng nói chẳng rằng, lúc nào cũng lầm lì nhìn vào một khoảng không vô định. Anh dường như đã buông xuôi mọi thứ, bỏ mặc mọi thứ, tâm hồn anh như đang lạc lõng nơi vô định nào đó.
Mỗilần nhìn dáng lưng cô độc của anh, trái tim Nghê Thường lại nhói buốt. Anh dường như là một phần trong cô. Cô có yêu anh không? Chính cô cũng không thể lí giải. Chỉ biết là cô đau với nỗi đau của anh, mệt mỏi với những tiếng thở dài của anh, lo lắng mỗi đêm khi anh chợt tỉnh giấc bởi cơn ác mộng. Tất cả cuộc sống của cô bây giờ là Nhật Quang.
Nhưngcứ để anh kéo dài tình trạng này không phải là cách. Dù cho anh đã chịu nghe lời cô hơn, thì anh vẫn chưa trở về với là chính anh ngày trước. Cô quyết định đưa anh về quê ngoại. Cô mong rằng khoảng trời thanh bình nơi thôn Lục Bình sẽ giúp anh nhẹ nhõm hơn.
o0o
Mùađông thôn Lục Bình.
Khítrời lạnh không làm cho căn nhà nhỏ bị ảnh hưởng. Nơi đây ấm áp bởi tình yêu thương vô bờ của bà ngoại Nghê Thường. Bà chăm chút Nhật Quang như chính cháu ruột của mình, bởi bà biết rằng, người thanh niên ấy có vị trí rất quan trọng đối với cô cháu gái cưng.
Banngày, Nghê Thường dẫn Nhật Quang đi thăm thú mọi nơi của thôn Lục Bình, ngắm cảnh bình minh trong sương lạnh, cảnh cánh đồng hoa màu xanh thẫm trải dài buổi trưa, cảnh triền đê yên ả buổi hoàng hôn. Cô tin rằng với tâm hồn yêu thiên nhiên và thanh bình, anh sẽ rất thích.
Quảnhiên, Nhật Quang dần say đắm với cảnh vật. Sự u tối trong đôi mắt của anh mất dần. Anh đã mỉm cười trước cảnh vật, khen nức nở những bông hoa nơi thôn dã và hòa đồng cùng không khí ấm áp nơi căn nhà nhỏ.
Điềunày khiến Nghê Thường rất vui. Cô biết đưa Nhật Quang về đây là một quyết định đúng đắn. Một điều nữa cũng làm cho Nghê Thường vui đó là việc thôn Lục Bình không bị quy hoạch đô thị nữa. Khi nghe tin này cô rất ngạc nhiên và thầm cảm ơn vị nào đó đã không nỡ phá vỡ quê hương yên bình này của bà cháu cô.
Chiềuhôm ấy, bà cháu Nghê Thường cùng Nhật Quang đi bẻ ngô. Lần đầu tiên làm công việc nhà nông nên chân tay Nhật Quang khá lúng túng, trông cứ như cậu bé lần đầu cầm bút vậy. Bà ngoại Nghê Thường tận tình chỉ bảo anh từng thao tác. Anh ngoan ngoãn gật đầu rồi làm theo bà. Trên môi anh, nụ cười nhẹ nhàng đã tỏa ra, tuy chưa rạng rỡ như trước nhưng cũng đủ để biết rằng anh đã vững vàng rồi. Nghê Thường nhìn cảnh đó mà thở phào. Cô ngước lên trời khẽ thì thầm: Thanh Nhi à, giờ em có thể an tâm rồi...
Xaxa, có đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào dáng hình nhỏ bé của Nghê Thường. Đôi mắt ấy gợn lăn tăn một nỗi buồn khó tả...
o0o
Saukhi nghỉ ngơi tại Lục Bình thôn, Nghê Thường và Nhật Quang cùng nhau lên thành phố, trở lại nhịp sống nhộn nhịp phồn hoa. Nghê Thường tiếp tục làm tại Nhật Mình Quang. Cô thầm cảm ơn vị lãnh đạo của mình vì dạo gần đây cô đã khá xao nhãng công việc, lại liên tục xin nghỉ phép mà vẫn không bị sa thải.
NhậtQuang trở về công việc là chuyên gia công nghệ thông tin. Tuy nhiên, anh lại lao vào công việc như điên cuồng. Thời gian anh ở nhà rất ít. Thời gian gặp Nghê Thường càng ít hơn. Điều này khiến cô đâm lo lắng. Nhật Quang dường như hoàn toàn không ngủ. Anh thức thâu đêm tới 4-5 giờ sáng rồi do mệt mỏi quá mà ngủ gục trên bàn làm việc. Càng ngày anh càng gầy hơn, gương mặt thanh tú trước kia trở nên hốc hác, phong trần và già đi ít nhiều.
KhiNghê Thường tỏ ra lo lắng, Nhật Quang chỉ khẽ cười và bảo rằng chỉ có ban đêm anh mới tập trung giải quyết công việc, rằng thời gian qua anh bỏ bê nên công việc nhiều chồng chất. Nhưng trong thâm tâm Nghê Thường hiểu rằng, Nhật Quang sợ phải ngủ. Anh sợ rằng khi ngủ, những giấc mơ đáng sợ về Thanh Nhi sẽ lại ám ảnh anh.
Mặccho Nghê Thường hết lời khuyên lơn, tìm đủ mọi lí do, đủ mọi cách nhưng Nhật Quang vẫn nhất quyết cứng đầu không chịu nhượng bộ. Phần vì lo lắng cho sức khỏe của anh, phần vì hiểu nỗi lòng anh, rằng anh chưa hề quên Thanh Nhi, Nghê Thường đau xót. Cô thở dài, nỗi đau này sẽ đeo đuổi theo Nhật Quang tới bao giờ đây?
Việcduy nhất khiến Nghê Thường có thể quên đi mệt mỏi chính là được đọc những dòng tâm sự, những bài viết sâu sắc của cộng tác viên mang bút danh Nhật Quang. Mặc dù cái bút danh khiên cô nhớ tới Nhật Quang, nhưng đọc những dòng chữ anh ta viết, những lời lẽ phân tích của anh ta, cô cảm thấy dường như người này có sự đồng cảm sâu sắc với cô, hiểu tâm tư của cô tới từng chân tơ kẽ tóc, dường như anh ta đang thầm động viên cô, thầm an ủi cô.
NghêThường mải mê làm việc, không hề biết rằng ngoài kia, một gương mặt lạnh lùng, đăm chiêu vừa khẽ liếc nhìn cô thật nhanh với đôi mắt trong veo tựa hồ như làn nước mùa thu bình lặng.
o0o
Thờigian thấm thoắt qua đi. Đã 3 năm kể từ cái ngày định mệnh tang tóc ấy xảy ra. Mọi việc lại trở về với vẻ bình yên vốn có.
NghêThường được thăng chức lên Trưởng bộ phận Biên tập của thời báo Nhật Minh Quang. Nhật Quang mở một công ty chuyên về công nghệ thông tin riêng cho mình. Họ là một cặp rất xứng đôi vừa lứa. Dư luận đã quên đi cái chết của tiểu thư Thanh gia. Giờ đây, họ ca ngợi, chúc tụng đôi trai tài gái sắc vẹn toàn này.
NhàNhật Quang.
NghêThường chăm chú xới đất, sở thích của cô là trồng hoa và cây cảnh. Cô thích hoa lưu ly tím, nó tượng trưng cho sự thủy chung, nét dịu dàng rất nữ tính. Cạnh đó, trên chiếc xích đu, Nhật Quang chăm chú đọc sách. Nghê Thường bỗng bất cẩn khiến con dao cứa vào tay. Cô kêu “Ái” một tiếng. Nhật Quang vội vã vứt quyển sách lại, chạy đến bên cô lo lắng:
-Em có sao không?
NghêThường nhăn nhó nhìn dòng máu tươi vừa chảy ra:
-Không sao đâu anh! Chỉ hơi xót một chút...
NhậtQuang lưỡng lự, rồi anh đưa tay Nghê Thường lên miệng mình, cẩn thận mút nhẹ. Toàn thân Nghê Thường cứng đờ như bị điện giật. Mặc dù biết Nhật Quang rất dịu dàng, nhưng cô vẫn chưa quen với những tiếp xúc quá gần anh như thế này. Cô giật tay lại, đôi má ửng hồng:
-Em không sao thật mà! – Nói rồi chạy nhanh vào nhà. Trái tim cô đập thình thịch như muốn rơi ra ngoài. Sự rung động ấy khiến cô không làm chủ được cảm xúc của mình.
NhậtQuang ngơ ngẩn nhìn theo, trái tim anh dường như cũng khẽ lạc nhịp. Anh cúi nhìn bàn tay mình, hơi ấm của Nghê Thường vẫn còn đây. Chợt trái tim anh nhói đau. Tới bao giờ vết thương trong tim anh mới thật sự thôi nhức nhối?
Từkhi Thanh Nhi mất đi, Nhật Quang tưởng chừng như không thể tiếp tục sống trên cõi đời này nữa. Anh mất phương hướng, cố phủ nhận sự thật rằng Thanh Nhi đã bỏ anh ra đi vĩnh viễn. Anh thấy cuộc đời không có Thanh Nhi sao mà tối tăm quá, tàn nhẫn quá, nặng nề quá. Ngay đến cả thở cũng trở thành việc quá sức với anh. Thế rồi anh mặc kệ, anh buông xuôi, anh chờ Thanh Nhi tới đón anh...
NhưngNghê Thường đã xuất hiện. Cô bước vào đời anh thật nhẹ như cơn gió, yên bình như mặt nước hồ mùa thu, ấm áp như ánh mặt trời. Cô không nói nhiều, cũng không cố gượng ép anh làm điều gì cả. Cô chỉ lặng lẽ bên anh, lặng lẽ chịu đựng, lặng lẽ đưa tay ra mỗi lần anh quỵ xuống, lặng lẽ ban phát cho anh nụ cười đẹp hiền hòa, dịu dàng. Và anh cảm thấy tội lỗi.
Tộilỗi khi anh không thể trọn vẹn một tình yêu với Thanh Nhi, để cô phải ra đi một mình. Tôi lỗi khi hành hạ Thanh Nhi bằng cách sống buông thả để cô phải áy náy, phải day dứt. Tội lỗi với Nghê Thường, một cô gái rất tốt, rất xinh đẹp, đã dành tình cảm quá cao thượng cho anh. Anh có xứng đáng không?
Anhnhớ tới giấc mơ lần trước, Thanh Nhi đã nhẹ nhàng về bên anh. Cô khe khẽ ru anh ngủ, vì lâu lắm rồi anh không chịu ngủ đủ giấc. Và cô đã nói rằng:
“Chúngmình không duyên nợ với nhau thì anh vương vấn làm gì? Sao anh cứ mãi hành hạ mình như thế? Đừng cứ mải chạy theo những điều mà anh biết rằng sẽ chẳng bao giờ thuộc về anh, hãy nhìn lại bên cạnh mình đi anh, có những con người đã hi sinh cho anh biết bao nhiêu điều, dành cho anh biết bao yêu thương... Hãy trân trọng nó anh nhé! Và chỉ có như thế, em mới hạnh phúc, anh mới hạnh phúc, tất cả chúng ta mới hạnh phúc...”
Rồicô khe khẽ hát:
“Hỏithế gian tình là gì?
Mà sao đôi lứa biệt ly hỡi người
Đã se một mối duyên trời
Cớ sao lại nỡ chia dời uyên ương
Kiếp này chẳng trọn yêu thương
Thì xin chàng chớ vấn vương thêm sầu”...
Lờihát ru nghe rất quen thuộc, như vọng về từ cõi xa xăm nào đó, từ tiền kiếp...
Sauđêm đó, không bao giờ Nhật Quang mơ thấy Thanh Nhi nữa. Anh cũng hiểu ra rằng, hạnh phúc không phải cứ chạy theo một hình bóng viển vông. Anh ngừng hồi tưởng, tìm kiếm. Và anh chợt nhận ra, không có Thanh Nhi thì anh vẫn phải sống, phải thở, phải vật lộn với cuộc đời đầy sóng gió. Anh biết trân trọng bản thân hơn.
Nhưngtrên hết, anh trân trọng Nghê Thường, trân trọng tình cảm cô dành cho anh. Trái tim anh bình yên hơn, dù thỉnh thoảng những nhức nhối vẫn nhói lên như ngầm nhắc nhở. Và vì trân trọng, anh lại không dám gần cô, bởi anh sợ. Sợ anh sẽ làm tổn thương Nghê Thường. Sợ tình yêu của anh không đủ, không xứng với cô. Và sợ rằng rồi một ngày nào đó, cô sẽ lại vụt biến mất như ThanhNhi.
Chương7: LY BIỆT (2)
2.
Phong Nương Động, dưới tán bạch đào.
Ngọc Nươngngước đôi mắt xa xăm lên khoảng trời trắng nõn nà, một màu trắng trong thanh khiết, yên bình của tuyết và hoa. Nàng không cócảm giác. Hay ít nhất là số phận sinh ra không cho phép nàng có cảm giác chăng?
Chợt nàngphát hiện trên cành cây đào có chú chim đang bị mắc kẹt. Tiếng kêu của chú yếu ớt, hốt hoảng, vô vọng. Ngọc Nương động lòng, đôi mắt nàng le lói thương cảm. Một dải lụa trắng nhẹ nhàng tung ra, quấn vào cành bạch đào. Ngọc Nương khẽ bay người lên, ngồi vắt vẻo trên cành đào. Nàng dịu dàng đưa bàn tay trắng ngần ra đỡ lấy chú chim, kiểm tra cẩn thận xem chú có bị thương không, rồi nhẹ nhàng tung chú lên, trả về với bầu trời tự do. Chú chim bay lượn một vòng trên đầu Ngọc Nương như ngầm cảm ơn nàng rồi mới sải cánh bay vào thinh không.
Ngọc Nươngvẫn ngồi đó, dõi mắt theo chú chim cho tới khi khuất hẳn. Tự do. Giá như nàng có đôi cánh như chú chim kia, nàng cũng sẽ bay tự do trên bầu trời bao la này chứ? Mà không, dù có chắp cho nàng hàng trăm đôi cánh, nàng cũng sẽ không bao giờ được tự do. Số phận sinh ra không cho phép nàng tự do.
Có tiếngThắng Huyễn gọi nàng. Ngọc Nương cúi xuống nhìn chàng. Nụ cười của Thắng Huyễn đẹp quá, ấm áp như ánh mặt trời có sức mạnh làm tan băng tuyết vậy. Nhưng sao nó càng ấm thì trái tim nàng lại càng lạnh lẽo? Ánh mắt chàng trìu mến quá, chan chứa những vô bờ yêu thương. Nhưng rồi bàn taynàng, chính bàn tay nàng sẽ dập tắt thương yêu đó chăng?
Phan_1Phan_2Phan_3Phan_4Phan_5Phan_7Phan_8Phan_9 endPhan_Gioi_thieu